Chuyện buôn dưa Man mát buồn: Vì sao tôi rời cơ quan nhà nước?

Chuyện buôn dưa Man mát buồn: Vì sao tôi rời cơ quan nhà nước?

Câu này mình thấy rất đúng nhưng cũng buồn buồn

"Bản thân họ có thể sống đạm bạc, nhưng sẽ là rất khó khăn nếu phải chứng kiến gia đình, con cái vì mình mà cũng chịu vất vả theo trong khi mình có khả năng tạo dựng cuộc sống tốt hơn!"


------------------------------------------------------------------------------
http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=130404&ChannelID=15

TPO - "Tháng đầu tiên với tấm bằng Cao học trở về trường, cầm tiền lương trong tay tôi thực sự muốn khóc nhưng cố gắng kiềm chế. Một mức lương tôi không tưởng tượng được sau 5 năm ra trường: 996.000 VNĐ" - Tâm sự của một giảng viên trẻ vừa "dứt áo"...

Minh họa của Hân Anh

Tôi đã theo dõi vấn đề này từ lâu, bản thân có nhiều bức xúc nhưng tôi cũng chưa dám mạnh dạn bày tỏ ý kiến của mình, một phần vì sợ ảnh hưởng đến công việc, một phần vì tôi chưa có quyết định dứt khoát "ở hay đi".

Nay tôi chỉ muốn nói về trường hợp của bản thân mình, mong rằng những người có trách nhiệm sẽ xem xét để có giải pháp kịp thời. Nếu không, tôi tin rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ ít còn người tài giỏi nào muốn ở lại làm việc cho nhà nước.

Bắt đầu chuỗi ngày công chức tập sự...

Tôi tốt nghiệp loại giỏi một trường ĐH khá uy tín ở TPHCM. Sau nhiều đắn đo, tôi đã quyết định trở về tỉnh nhà công tác, đúng vừa lúc trường Cao đẳng quê tôi có đợt tuyển dụng.

Tôi được tuyển và bắt đầu chuỗi ngày làm công chức nhà nước (CCNN), đó là vào năm 2003. Với một SV mới ra trường, tôi cũng không có nhu cầu hay đòi hỏi gì nhiều nên vẫn vui vẻ chấp nhận đồng lương ít ỏi lúc đó (tôi nhớ là vào khoảng 570.000 đồng).

Tôi may mắn ở cùng cha mẹ nên không phải lo nhiều chuyện cơm áo, nhà cửa và có thể "vô tư" sống với khoản lương eo hẹp này. Học kỳ sau tôi có giờ dạy và được thêm một số khoản phụ cấp, tăng thêm thì lương tôi lên được khoảng 1,2 - 1,3 triệu đồng và ổn định ở mức đó.

Lúc này trong tôi đã bắt đầu có những so đo, tính toán. Tôi không tham tiền, nhưng nhiều khi thấy chạnh lòng khi đi họp lớp, gặp lại bạn bè thấy đứa nào cũng có thu nhập rủng rỉnh, ăn nói hoạt bát vì được làm việc trong môi trường năng động và học được nhiều kỹ năng mà tôi không biết tới.

Tôi thấy mình ngày càng thụt lùi trong khi bạn bè ngày càng tiến bộ. Tôi cũng đã cố gắng làm mới mình, tự học, tự nâng cao nhưng quả thật rất khó. Ở trường tôi, trình độ SV tương đối thấp nên thay vì cố gắng dung nạp kiến thức để ngày càng hoàn thiện, tôi phải loay hoay với việc cắt giảm chương trình, đơn giản hóa kiến thức sao cho SV có thể tiếp thu được.

Điều tích cực duy nhất mà tôi làm được là tham gia lớp học tiếng Anh ở trường, nhưng thực sự điều này cũng không đáng kể so với việc được làm trong một môi trường năng động, được giao tiếp thường xuyên bằng tiếng Anh.

Tôi thầm tiếc nuối, day dứt, trăn trở... thấy mình ngày càng thui chột... Rồi tôi quyết tâm xin đi học Cao học, như một cách để trốn chạy và hy vọng. Sau nhiều lần kiên trì thuyết phục tôi cũng được toại nguyện.

Đây là điều duy nhất tôi thấy biết ơn nhà trường về sự ưu ái cho tôi. Nhưng thực sự lúc này tôi đã không còn ý muốn trở về nữa nên đã từ chối nhận trợ cấp của địa phương nhưng vẫn giữ hợp đồng với trường, hy vọng vào một sự thay đổi.

Tôi tự mình xoay sở tiền học, tiền làm luận văn. Một số đồng nghiệp nhận trợ cấp của tỉnh nhưng vẫn phải tự mình lăn lộn kiếm thêm, vừa học vừa làm vì tiền chỉ trợ cấp cho học phí và sách vở rất ít, không có khoản nào cho sinh hoạt phí, không đủ cho chúng tôi sống được ở một thành phố đắt đỏ như TPHCM.

Sau nhiều vất vả cuối cùng tôi cũng học xong Cao học cũng với kết quả đạt loại giỏi và số điểm khá cao. Thành thật mà nói khi ở TPHCM tôi cũng có đi làm thêm những công việc bán thời gian, và chỉ cần làm khoảng 3 giờ/ tuần thì thu nhập cũng đã cao hơn lương ở trường! Nhờ vậy tôi có thể sống và học tốt ở TPHCM.

Ngày tốt nghiệp tôi trăn trở rất nhiều, suy nghĩ nát cả óc khi bạn bè giới thiệu cho những chỗ làm “ngon lành”, lương gấp chục lần mức lương hiện tại ở trường tôi. Nhưng rồi nghe lời gia đình tôi trở về một lần nữa, lần này vui ít buồn nhiều. Giai đoạn sau khi tôi trở về còn lắm điều “đau khổ” hơn khi tôi mới vào trường.

Cú sốc đầu tiên là tôi phải làm lại hợp đồng tập sự 1 năm. Lý do là trong thời gian tôi đi học có đợt xét công chức nhưng tôi đã không nộp đủ hồ sơ, cụ thể ở đây là thiếu bằng B ngoại ngữ nên bây giờ không thể chuyển cho tôi sang ngạch giảng viên được, và phải làm lại từ đầu như một SV mới ra trường!!!

Điều này gây cho tôi khá nhiều bức xúc, dù cho rằng đó là quy định của Nhà nước đi chăng nữa thì tôi thấy chúng ta đã có một cơ chế quá cứng nhắc! (Vấn đề này tôi sẽ đề cập sau). Lúc này tôi thực sự nản lòng, nhưng không biết tại sao mình lại trở về. Một lần nữa tôi phải ký hợp đồng tập sự một năm, hưởng 85% lương (và sẽ duy trì trong suốt 3 năm!!!).

Giờ nghĩ lại chắc không có Cty nào bắt người làm phải “tập sự thử việc” nhiều như tôi, nếu chấp nhận theo quy định này thì sau 3 năm nữa tôi sẽ có…8 năm thử việc!

Sau đó tôi có trực tiếp lên gặp bộ phận nhân sự, nhưng những câu trả lời tôi nhận được không rõ ràng và cuối cùng kết luận lại tất cả là lỗi do tôi. Tôi chỉ có một thắc mắc là nếu lúc đó tôi không đủ tiêu chuẩn vào biên chế thì tại sao không giải quyết cắt hợp đồng với tôi?

Đã vậy tôi còn được “khuyên nhủ” rằng nhà trường giải quyết như thế đã là ưu ái cho tôi lắm rồi. Nghe mà xót cả ruột! Tôi thực sự không hiểu là sau 1 năm đầu thử việc thì sau đó tôi tồn tại ở trường với chức danh là gì nếu không được vào biên chế? Đến nay tôi vẫn không trả lời được!

Sự cố đầu tiên kết thúc với phần thua về tôi, tôi cố gắng chấp nhận nhưng trong thâm tâm nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng làm cho hết hợp đồng chứ không còn muốn gắn bó với nơi đây nữa. Tháng đầu tiên trở về trường, cầm tiền lương trong tay tôi thực sự muốn khóc tại chỗ nhưng cố gắng kiềm chế.

Một mức lương mà tôi không tưởng được sau 5 năm ra trường: 996.000 đồng, so với mức lương năm đầu tiên của tôi thì nó “thảm” hơn nhiều vì lúc này giá cả đã tăng lên chóng mặt! Tôi không biết nếu không có gia đình tôi sẽ xoay sở sao với đồng lương này! Nhiều khi tôi thấy xót xa khi lương của mình không bằng những công nhân thời vụ!

3 tháng sau khi có giờ dạy và được hưởng thêm tiền phụ cấp tiền lương tôi tăng lên được 1,2 - 1,6 triệu đồng tùy tháng có thưởng hay không. Đó là tất cả thu nhập của tôi từ nhà trường.

Nhưng bạn đừng tưởng tôi không có việc gì làm ở trường. Thực tế là dù là GV tập sự nhưng tôi phải dạy hầu hết những môn có liên quan đến ngành của mình vì trường thiếu giáo viên, và giờ nghĩa vụ được tính như một GV chính chức! Tôi không hiểu tại sao quyền lợi là của GV tập sự, mà trách nhiệm thì như GV chính!

Dĩ nhiên là tôi không chấp nhận vấn đề này và đi khiếu nại, cuối cùng thì tôi cũng được trả về vị trí của mình, số giờ chuẩn được giảm đi một nửa! Rồi còn tiền phụ cấp giảng dạy cũng bị tính toán, cắt xén…

Mệt mỏi vì cơ chế...

Tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi suốt ngày cứ phải đi thắc mắc, khiếu nại về tiền lương và trách nhiệm! Tôi lại là người khá thẳng thắn nên những gì không hợp lý tôi đều có ý kiến, nhưng điều này chỉ gây khó khăn cho tôi trong công tác khi liên tục va chạm với người này người kia.

Còn về công tác tuyển dụng và sử dụng con người, không biết các bạn khác có cảm thấy cơ chế của chúng ta quá nặng nề về bằng cấp. Đành rằng khi chưa có cơ sở nào để kiếm chứng năng lực thì bằng cấp là quan trọng, nhưng điều đáng nói là ngay cả khi họ biết rõ khả năng của nhân viên thì họ vẫn cứ vin vào bằng cấp.

Ngày tôi mới phỏng vấn vào trường, sau khi đồng ý nhận tôi thì thầy Hiệu trưởng đã nói với tôi là cần phải học thêm để lấy bằng ngoại ngữ nhé! Tôi hơi bất ngờ vì không thấy ai kiểm tra trình độ ngoại ngữ của tôi. Hóa ra là do tôi đã không chịu nộp bằng B, C tiếng Anh (vì những bằng này tôi đã thi cách đó 7 năm nên tôi thấy ngại khi nộp).

Tôi cứ đinh ninh họ sẽ kiểm tra nếu thấy cần và tôi đủ tự tin vào vốn tiếng Anh của mình. Từ đấy có lẽ trong mắt mọi người tôi là kẻ dốt tiếng Anh, cho đến một ngày kia có một Giáo sư người Nhật sang thăm trường tôi, được thầy Hiệu trưởng dẫn đến văn phòng của tôi và tôi đã đối đáp suôn sẻ với ông.

Chỉ sau khi nghe GS người Nhật khen rằng tôi nói tiếng Anh rất tốt thì tôi mới được nhìn bằng con mắt khác. Sau đó là ở những lớp học tiếng Anh do trường tổ chức tôi luôn đi học đều đặn và luôn đứng nhất nhì. Thế mà một lần nữa tôi bị “đánh bật” ra khỏi biên chế cũng vì thiếu bằng B tiếng Anh! Đây quả thật là điều khó chịu nhất với tôi.

Chắc các bạn cũng từng thấy trong cơ quan có rất nhiều cán bộ bằng B,C vắt đầy túi nhưng giao tiếp không nổi một câu đàng hoàng! Tôi cảm thấy buồn lắm vì phải nói thật rằng từ bé tôi đã rất thích và học rất chăm môn tiếng Anh. Từ cấp 2, cấp 3, lên ĐH và cả CH tôi luôn đứng nhất nhì trường môn tiếng Anh, đã từng là HSG quốc gia và tự tin là mình có thể giao tiếp tốt bằng tiếng Anh. Vậy mà lúc nào cũng gặp trở ngại vì cái bằng B!

Còn lĩnh vực Tin học cũng vậy! Tôi không được khá tin học như ngoại ngữ, nhưng tôi luôn cố gắng hoàn thiện những gì cần thiết cho công việc của mình. Thế mà mọi người cứ bắt tôi phải cặm cụi ngồi học Word, Excel, Acess… để có bằng B thì thật phi lý.

Tôi đã sử dụng Word nhiều năm nên tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Còn Excel và Acess tôi thấy không cần thiết cho công việc của mình, chỉ cần biết những cái cơ bản thôi thì tại sao tôi cứ phải cố học, để cuối cùng không ra ngô ra khoai gì mà bỏ đó chừng 3 tháng không sử dụng thì đâu lại hoàn đấy.

Bù vào đó tôi ra sức học sử dụng PowerPoint, học cách khai thác thông tin trên Internet, lân la vào các Forum học các thủ thuật nho nhỏ nhưng rất hữu ích với tôi… Nhưng cuối cùng trong hồ sơ tôi vẫn là “mù ngoại ngữ và mù tin học”.

Điều này thật sự khác biệt khi tôi đi phỏng vấn cho một Cty nước ngoài. Họ không yêu cầu tôi trưng ra bằng cấp gì, tất cả đều do tôi tự khai, tự đánh giá và chịu trách nhiệm về thông tin mình cung cấp. Tôi được phỏng vấn trực tiếp bằng tiếng Anh, được lắng nghe và trao đổi. Tôi thấy mình không có cảm giác đi “xin” và được người ta “cho” việc.

Công tác tuyển dụng cũng có nhiều điều không minh bạch. Nói thẳng là có rất nhiều người không đủ tiêu chuẩn (do Nhà trường đặt ra) nhưng vẫn cứ được vào. Một mặt thì nói với chúng tôi phải tốt nghiệp khá giỏi, chính quy mới được, trong khi thực tế tôi thấy rất nhiều người chỉ học tại chức, xếp loại trung bình cũng được nhận làm giảng viên.

Như thế lời nói và việc làm có nhất quán không? Ở đây tôi không lên án các GV, cũng không muốn đem học vị bằng cấp ra so sánh, nhưng nếu trọng tài hơn bằng cấp thì có thể nhận GV theo đánh giá năng lực, không cần phải hô hào đánh bóng như thế!

Khi được tuyển rồi thì bạn phải đối mặt với nhiều điều khác nữa. Bức xúc nhất là việc đề bạt không khách quan. Chuyện này xảy ra như cơm bữa trong cơ quan tôi, ai cũng biết, ai cũng xì xầm sau lưng nhưng không ai dám nói thẳng ra!

Thử hỏi trong một môi trường như thế làm sao chúng tôi tập trung tâm sức làm việc được. Rồi cả chuyện nhiều người mà ít việc, cán công chức cứ thi nhau ăn sáng, uống cà phê thoải mái, khi có việc thì cứ từ từ mà làm, gấp gáp chi đâu! Thậm chí càng ít việc thì càng ít mắc sai phạm và cứ đều đều nhận danh hiệu Lao động tiên tiến (Tiên tiến nghĩa là không có sai sót chứ không cần phải làm nhiều, làm giỏi)!

Một cơ chế đánh giá quá hình thức! Mấy ngày trước tôi có được lãnh đạo cơ quan nhắn gửi một câu là “Cô A. có năng lực nhưng sao thấy không mặn mà với cơ quan mình, chắc muốn đi hay sao?” Lúc đó tôi chỉ muốn hét lên thật to là “có năng lực hay không thì cũng có gì khác nhau đâu” vì thực tế là mọi người đều bắt đầu từ một mức lương, đủ ngày đủ tháng sẽ tăng lương và cứ như thế đến hết cuộc đời công chức!

Và phải chăng một trong những lý do khiến cho lương cán bộ Nhà nước cứ ì ạch mãi như thế là vì chúng ta dung dưỡng một mạng lưới quá cồng kềnh, đôi khi thừa thãi và ngân sách thì chia đều cho tất cả?

Tôi thực sự thấy buồn cho mẹ tôi, cả đời tận tụy làm công chức nhà nước, đã lên làm lãnh đạo cơ quan mà đến bây giờ, sau hơn 25 năm làm việc chưa bao giờ bà có niềm vui lĩnh được đến 5 triệu đồng/ tháng! Một mức lương mà những bạn trẻ ngày nay dễ dàng có được sau 1 - 2 năm đi làm.

Quyết định ra đi...

Tuy nhiên tất cả những điều này bây giờ không còn quan trọng nữa, tôi xin lỗi vì đã không đủ nhiệt huyết và sự hy sinh để tiếp tục “cống hiến”. Tôi cần một môi trường thông thoáng hơn để thực sự được làm việc và vui sống, không phải suốt ngày “trăn trở” giữa mối lo cơm áo gạo tiền. Rồi tôi còn phải nghĩ đến gia đình, con cái của tôi nữa chứ. Nếu vì sự “hy sinh” của mình mà con cái sẽ thua thiệt rất nhiều so với bạn bè, các bạn nghĩ sao?

Hơn nữa tôi không nghĩ làm việc ngoài nhà nước là không yêu nước. Thậm chí tôi nghĩ nếu tôi được làm việc nhiều hơn, cống hiến nhiều hơn và tạo ra nhiều của cải vật chất hơn cho bản thân và gia đình, chẳng phải là tôi đã góp phần nâng cao chất lượng cuộc sống?

Rất may mắn là hiện tại tôi đã được một công ty nước ngoài ngỏ ý nhận vào làm với mức lương gấp nhiều lần mức lương hiện tại và một sự đảm bảo về môi trường làm việc tốt.

Có thể tôi sẽ gặp những khó khăn khác vì không ai cho không tôi cái gì, nhưng tôi chấp nhận điều đó, vất vả cho một cuộc sống sung túc còn hơn là an nhàn trong một cuộc đời chật vật và tẻ nhạt.

Những ý kiến của tôi có phần thực dụng, nhưng đó là thực tế mà chúng ta nên nhìn nhận để có biện pháp khắc phục hơn là cứ trông chờ vào sự hy sinh, cống hiến...

Bản thân họ có thể sống đạm bạc, nhưng sẽ là rất khó khăn nếu phải chứng kiến gia đình, con cái vì mình mà cũng chịu vất vả theo trong khi mình có khả năng tạo dựng cuộc sống tốt hơn!
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top