Vì sao tôi nhập quốc tịch:
Năm 1986 ,thằng bạn cuối cùng rời bỏ Nhật qua Úc, tôi đâm ra hoang mang,ở lại hay ra đi.Những lá thơ tới tấp gửi đến thằng thì đi học tiếp ,thằng thì có job tốt ,ổn định cuộc sống mua nhà ,mua xe nhưng đã nói tôi là 1 thằng cứng đầu ,tin vào chính mình với sự nổ lực và cố gắng rồi cũng phải có ngày thành công vả lại tôi qua đây đâu phải vì kinh tế nên ở Mỹ,úc hay Nhật thì cũng thế mà thôi. Ngày qua ngày, sồng với công ty nhiều hơn với gia đình, về đến nhà là quật ra ngủ ,tôi đã quên hết thời đi học cùng bạn bè rong chơi,la cà trong các quán cà phê gần trường, thời đó sau đại học Văn Khoa ở sài gòn (Bây giờ là Thư viện quốc gia?) có 1 bãi đất rộng triển lãm nhà tiền chế,sau đó bỏ hoang có quán VĂN hằng đêm Trịnh công Sơn ôm đàn Khành Ly đi chân đất hát Tình Khúc, tôi mê lắm đêm thứ bẩy là mò đến cùng vài thằng bạn...rồi mùa thi những chùm hoa phượng rực đỏ trên đường,rồi mỗi hôm học thi đi trên đường đến thư viện pháp dưới hàng me chậy dài với những tà áo dài phất phới của các cô nữ sinh Trưng Vương, Đẹp, phải đẹp lắm ,tuyệt vời lắm cùng ước mơ ngày tốt nghiệp tương lai gần trong tầm tay với....Nhưng, chiến tranh càng ngày càng khốc liệt, lệnh tổng động viên ban hành: cứ thi rớt 1 năm không lên lớp được là vào lính, bạn bè tôi lần lượt ra đi thằng thì vào Võ Bị quốc gia, thằng thì đi sĩ quan trừ bị rồi đến lượt tôi.... bỏ lại hết khung trời mùa hạ,bục giảng đường,ngày mưa tháng nóng của sài gòn......Từ ngày đó cho đến ngày tôi qua đây biết bao vết hằn chém ngang dọc của cuộc đời đến với tôi
Một buổi sáng thằng con tôi nhất định không đi học, hỏi mãi nó mới chịu nói ,trong lớp bị ijime vì cái tên VN.( Con đẻ ở đây sao ba không đặt tên Nhật cho con)...(chúng nó không chịu chơi với con vì con là gaijin) tôi đánh hơi thấy phảng phất đâu đây có mùi kì thị ,đã bảo tôi là thằng cứng đầu nên tôi không thèm xin vĩnh trú, quốc tịch vẫn đều đều là 4-1-16-3, Ba năm 1 lần lên sở nhập quốc gia hạn, nhưng trong hoàn cảnh này vì tương lai con tôi ,vì để con tôi không có mặc cảm bị cô lập, tôi lò mò mang 1 sấp giấy tờ về làm đơn nhập tịch,ôi nhớ lại bao nhiêu thủ tục nhiêu khê, giấy khai sinh giấy chứng nhận cư trú trước ở VN vào thời điểm năm 1990 thư từ qua lại còn khó khăn, quả đúng là tôi là 1 thằng lì lợm đã nói là làm và làm đến nơi đến chốn,liên lạc với thằng em ở VN sau 3 thàng thư qua thư lại rồi cũng xong.Một buổi sáng đẹp trời ,tôi ôm đống hổ lốn ấy lên nộp, sau khi kiểm điểm lại kỹ càng, họ bảo tôi về chờ, ngày tháng qua đi và đợi chờ hầu như không còn thì 1 hôm có 1 cô đến gõ cửa nhà tôi xưng là người ở chi nhánh của bộ tư pháp của nơi tôi cư trú đến, cô ta bảo tôi đã xem hết hồ sơ của tôi nhưng cái mục [Động cơ xin vào QT] thì không ổn, lí do: con cái đi học bị ịjime nên xin vào qt. Tôi nói đây là sự thật, nhưng cô ta nói viết như thế thì khó được duyệt hồ sơ, tôi vẫn khăng khăng giữ lập trường của mình, thế là cô ra về....ngày tháng lại qua,trong thời gian này mấy lần tôi phải lên trường con tôi vì cái vụ ijime,tụi nhóc trong trường còn vẽ cả hình xô con tôi từ trên lầu xuống, thế mà thầy cô trong trường chỉ có lời xin lỗi và bảo sẽ chú ý đến con tôi....Hic....Cho đến 1 hôm tôi được gọi lên, lại 1 lần nũa về cái vụ Động cơ xin vào QT của tôi lần này cả vợ tôi đi nữa thế là tôi phải chịu thua nước mắt đàn bà.Tôi viết động cơ thúc đẩy tôi là :Tôi yêu mến đất nước này, con người này, 1 đất nước tuyệt hảo hơn hẳn các quốc gia mà tôi đã qua [phét lác nhé, có qua nhưng toàn trên sách vở]
Bẵng đi gần 1 năm sau ,lại bị gõ cửa,nhưng lần này là 1 ông công an mặc thường phục xin vào nhà nói chuyện,sau 1 hồi cà kê dê nghỗng, ông ta nói:Tao đã điều tra nơi mày làm việc, những người hàng xóm xung quanh mày rồi,giờ thì đến mày cho hỏi hiện thời mày có bao nhiêu tiền trong ngân hàng[chứng minh]cho tao xem tủ quần áo mày và cuối cùng cũng chẳng hỏi chủ nhà mở phăng tủ lạnh ra xem( ức chế quá)rôi ông ta đứng dậy ra về. Mấy tháng sau có giấy mời tôi lên phỏng vấn trình độ tiếng nhật và...... kể từ đó tôi thành phó thường dân Nhật Bản, con tôi cũng đã vào bậc trung học với cái tên nhật bủn còn tôi và vợ tôi vẫn ngày như mọi ngày đi làm về cơm nước xong là quay ra ngủ, ngày đó đã làm gì có internet để tán gẫu với bè bạn và người thân. Chán....