Bác sinh ra ở Hà Nội, năm 6 tuổi và Nam,trong kí ức bác HN là cái vườn hoa con cóc gần nhà và mùa đông lạnh lẽo có ông bán phở gánh đến gõ cửa nhà mời ăn phở. Vào Nam ,tụi Bắc như bác luôn bị trêu chọc ( Bắc kỳ ăn cá rô cây )và để trả đũa tụi bác chọc lại ( còn xương để lại cho dân Nam kỳ) đến khi đi học thì hầu như dân nam vào Petrus KÝ còn bắc thì Chu Văn An.Cái tiếng Nam kỳ hay bắc kì chỉ là thói quen, hoàn toàn không có chút nào kỳ thị trong câu nói cũng như thời đó gọi mấy bác (các trú ) chợ lớn là Ba Tầu .Anh trệt nào biết nói ít tiếng việt thì gọi là Ba Tầu lai ,rồi Tầu lục địa, Tầu Hồng kong vv..
Mỗi người có 1 kỷ niệm chỉ có những người cùng trong thời điểm đó mới hiểu nhau, con không sống trong quá khứ đó mà bác lại ôm ấp kể lể cái ngày qua ,chắc đôi khi xung đột nhau về 2 thế hệ. Con cũng thông cảm cho người già ,họ đâu còn gì ở tương lai nữa mà chỉ còn: Những ngày xưa thân ái mà thôi..
Ngày xưa cả 2 miền nam bắc chưa tới 30 triệu dân, bây giờ hơn 80 triệu, vì cuộc sống người ta ùn ùn lên thành phố tìm việc lại mấy anh Nhật qua kiếm sống làm sao mà không đông đúc được. Bác đang dự định làm 1 chuyến viễn du ra Hà Nội thăm lại nơi chôn rau cắt rốn,nhưng cái vườn hoa con cóc có còn không hả con??