Biển quê tôi mùa đông

Biển quê tôi mùa đông

Biển quê tôi mùa đông

Quê tôi là 1 tỉnh mà ba bề là sông nước, trước đây (từ trước khi có cây cầu Tân Đệ) nó tựa như 1 ốc đảo vậy, không rừng núi mà trải rộng trên nó là những cánh đồng lúa bạt ngàn. Chính bởi thế mà bãi biển ở đây cũng nhuốm thêm chút phù sa nữa. Có lẽ đó là nét chung của các tỉnh ven biển ở miền Bắc, bởi thế nước biển thường không trong, hơi đục, bãi cát không được mịn màng màu trắng như trong biển ở Nha Trang, nhưng với tôi nó là điều gì đó thật gần gũi, đẹp và nét quyến rũ riêng. Ấy là tôi biết điều này vào một ngày đông khi tôi đã U30... Trước đó, nếu có về quê tôi chỉ quanh quẩn trong cái xã mà ông bà tôi đang ở, sau này khi đã lớn, đã đi làm nghề mỗi lần về nhà thăm quê là y như tôi lại muốn đi coi bãi biển quê tôi ra sao…

Rồi cái ngày mùng 30 tết năm ấy tôi mới thực hiện được. Dường như không khí tết đã bao trùm tới tận ngóc ngách từng nhà, tôi cũng đã sắm sanh chuẩn bị Tết cho gia đình tương đối ốn thỏa, ‎‎y nghĩ đi biển ở quê mình lại xuất hiện…và quyết định rất nhanh…là sẽ đi biển. Đi biển vào ngày 30 tết Âm lịch…

Từ nhà tôi đến bãi biển cũng tới 30 km, chạy xe chừng 1 tiếng cứ men theo hướng phía biển là tới…Tôi chẳng nghe thấy tiếng ì ầm của biển gì cả, khi nhìn thấy khu nuôi tôm của những gia đình ven biển tôi mới biết chừng 500m nữa là ra sát bờ biển rồi.

Chà, đúng là khung cảnh biển mùa đông: trời hơi mù, bãi biển trải dài với màu nâu nâu, đỏ đỏ, cái nét rất đặc trưng của biển ở quê tôi. Gió biển thổi làm tôi thấy se lạnh, hít hà 1 hơi dài tôi thấy sao biển không cò mùi tanh đặc trưng của biển nhỉ? Bãi biển rất vắng, lác đác có vài ba thanh niên vui đùa cười khúc khích, có lẽ họ cũng giống như tôi: muốn thưởng thức vẻ đẹp của biển vào mùa đông, nhất là trong ngày khá đặc biệt này. Gửi xe, tôi bình thản đi xuống bãi cát. Đứng trước biển mênh mông, dang hai cánh tay ra, mặc cho gió đùa giỡn với mái tóc, nhắm mắt lại và hít thở không khí của biển…Tuyệt vời làm sao…Tôi thấy mình như nhẹ bẫng, chỉ còn ta nhỏ bé và biển mênh mông…Đi bộ dọc theo bờ cát, nhìn những con dã tràng xe cát tôi tự hỏi sao nó lại kiên trì xe cát thế nhỉ? bởi mỗi ngày qua khi sóng biển dâng lên, nó lại cuốn trôi và tụi dã tràng lại xe cát… Đâu đó trên bờ có vài chiếc mủng tròn của ngư dân, và đây vẫn còn dấu vết 2 trái tim lồng cùng đôi tên của 1 cặp trai gái yêu nhau nào đó đã cũng vẽ vẫn còn lưu trên cát mà sóng chưa cuốn đi. Đám rêu bị sóng cuốn theo vào bờ vô tình xếp thành hình gì đây? 1 bông hoa xanh chăng? Khung cảnh thật yên bình… Tôi hát khẽ câu hát trong 1 bài hát mà tôi chẳng nhớ tên nữa: “…Có phải chăng cát giận cát hờn, chẳng muốn nhận dấu chân em làm kỷ niệm…”. Nghoảnh đầu lại thấy dấu chân tôi in trên cát thành vệt dài, tôi thấy lòng vui lạ kỳ và chợt nghĩ vết chân ấy, khi nước lên nó sẽ cuốn trôi hết cả và để lại dải cát vẫn mịn màng.

Năm nay đáng nhớ hơn tất thảy mọi năm khác vì tôi đi biển không phải một mình, mà đã có người cũng sở thích với tôi và nhà cũng gần biển - Đi biển Mùa Đông!


Bài của anh NTBbalo
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top